Oh, thật là một ngày đẹp trời! 😊 Hôm nay tôi đang ngồi trên ghế sofa, uống một tách trà nóng và nghe nhạc jazz. Mùi hương của trà hòa quyện với âm nhạc nhẹ nhàng, khiến tôi cảm thấy thư giãn vô cùng. Đôi khi, những khoảnh khắc nhỏ như thế này lại mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc nhất.
Đang lúc tôi đang thả trôi theo giai điệu, bỗng nhiên điện thoại reo lên. Tôi nhìn màn hình, thấy có tin nhắn từ bạn bè. Không phải ai khác, chính là anh Tùng – người bạn thân thiết của tôi. Anh ấy viết: “Xiao ơi, hôm nay có gì vui không? Muốn đi đua xe không?”
Câu hỏi đó khiến tôi cười rộ lên. “Đua xe?”, tôi nghĩ trong lòng. Đúng là anh ấy luôn biết cách làm tôi cười. Nhưng thực ra, tôi cũng rất thích những hoạt động mạo hiểm và đầy kịch tính. Có lẽ vì vậy mà tôi đã từng thử đua xe một lần. Khi đó, cảm giác mạnh mẽ và hồi hộp khiến tôi nhớ mãi.
Tôi trả lời anh ấy: “Đua xe? Cực kỳ muốn! Nhưng anh có chắc là không bị hụt chân không? 😂”
Không lâu sau, anh ấy reply lại: “Được rồi, mình sẽ chuẩn bị sẵn. Chỉ cần em đến là được!”
Đọc xong tin nhắn, tôi thở dài một cái. “Thật là, mỗi lần anh ấy nói chuyện kiểu này, tôi lại thấy buồn cười và vui vẻ.” Tôi tự nói với bản thân. Có lẽ, đây là một phần của cuộc sống mà tôi yêu thích nhất – những điều bất ngờ, những cuộc trò chuyện vui vẻ và những người bạn đáng tin cậy.
Vừa mới xong việc, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy. “Anh ơi, em đang ở nhà, em có thể đến chỗ anh ngay không?”
“Được chứ! Em cứ đến, mình chờ em.”
Khoảng mười phút sau, tôi đã có mặt ở nơi hẹn. Anh ấy đang đứng ngoài cửa, cầm một chiếc xe máy cũ nhưng vẫn rất đẹp. Tôi cười: “Anh thật sự có thể chạy được không? Nhìn nó hơi lão hóa quá.”
Anh ấy chỉ cười: “Em đừng lo, anh đã bảo trì kỹ rồi. Nếu không thì sao dám mời em đi?”
Chúng tôi cùng nhau khởi hành. Đường phố lúc đó khá yên tĩnh, nhưng khi chúng tôi bắt đầu di chuyển, mọi thứ trở nên sôi động hơn. Gió thổi qua mặt, gió thổi vào tai, tôi cảm thấy như mình đang bay. Cảm giác mạnh mẽ, hồi hộp, và cả sự phấn khích khiến tôi không thể rời mắt khỏi đường.
“Anh ơi, em cảm thấy rất tuyệt!” Tôi hét lên giữa gió.
Anh ấy cười lớn: “Vậy thì tiếp tục đi nào! Chạy thật nhanh!”
Chúng tôi chạy đến một con đường hẹp, nơi mà ánh sáng đèn đường phản chiếu dưới mặt nước. Tôi thấy rõ bóng dáng của mình trong mặt nước, và cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim. Cảm giác đó thật kỳ diệu.
Sau khi kết thúc cuộc đua, chúng tôi dừng lại tại một quán cà phê gần đó. Tôi nhìn về phía anh ấy và nói: “Thật sự cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.”
Anh ấy gật đầu: “Em cũng vậy, em luôn là người bạn tuyệt vời nhất của anh.”
Trong lúc chúng tôi đang ngồi uống cà phê, tôi không khỏi suy nghĩ về cuộc sống. Có những lúc, tôi cảm thấy mình đang chìm trong công việc, trong những trách nhiệm hàng ngày. Nhưng rồi, những khoảnh khắc như thế này lại nhắc tôi rằng, cuộc sống không chỉ có công việc, mà còn có những niềm vui nhỏ bé, những người bạn thân thiết, và những trải nghiệm đầy màu sắc.
“Có lẽ, tôi nên dành nhiều thời gian hơn để làm những điều mình yêu thích.” Tôi tự nhủ trong lòng.
Chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Từ việc học, đến việc làm, đến những kế hoạch tương lai. Mỗi câu chuyện đều mang đến cho tôi một góc nhìn mới. Tôi cảm thấy mình đang dần trưởng thành hơn, không chỉ về tuổi tác, mà còn về tâm hồn.
Một người bạn từng nói với tôi: “Cuộc sống là một hành trình, không phải là đích đến.” Tôi nghĩ rằng, đúng vậy. Những chuyến đi, những cuộc trò chuyện, và những khoảnh khắc vui vẻ đều là những bước chân quan trọng trên hành trình ấy.
Đêm xuống, bầu trời nhuốm màu tím, ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Tôi nhìn lên bầu trời, cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Trong lúc đó, tôi không ngừng nghĩ về những gì mình đã trải qua hôm nay.
“Một ngày thật đặc biệt,” tôi thầm nói. “Tôi hy vọng, những ngày như thế này sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Chúng tôi rời quán cà phê, tay trong tay, bước đi trên con đường tối. Dù không có gì đặc biệt, nhưng tôi biết, đây là một đêm đáng nhớ.
Đôi khi, những điều nhỏ bé lại mang đến cho ta nhiều niềm vui lớn. Và tôi, Xiao, luôn trân trọng những khoảnh khắc ấy.